Showing posts with label Giải trí. Show all posts
Showing posts with label Giải trí. Show all posts

Tuesday, August 12, 2014

[ Truyện Cười ] Người Yêu Lý Tưởng

- 16 tuổi, tôi ao ước có bạn trai. 18 tuổi, tôi có người yêu, nhưng anh ta lại quá khô khan. Tôi xây dựng hình mẫu chàng trai lý tưởng của mình là một người lãng mạn.
- Năm vào đại học, tôi gặp một anh chàng lãng mạn, nhưng lại quá "mít ướt". Vì vậy, tôi đi tìm người có bờ vai vững chắc.
- Năm tôi 25, người yêu của tôi rất vững vàng, kiên định. Nhưng anh ta lại chẳng hề biết biểu lộ cảm xúc. Quãng thời gian ấy thật buồn tẻ. Rồi tôi tìm một người khác.

- 28 tuổi, tôi gặp một người rất vui nhộn, nhưng rốt cuộc tôi không chịu nổi anh ta. Lúc nào anh ta cũng đùa bỡn với tôi và tán tỉnh những cô gái khác. Anh ta khiến tôi khốn khổ hơn là hạnh phúc. Chúng tôi nhanh chóng chia tay.
- Bước sang tuổi 31, tôi tìm thấy một người đầy tham vọng, thông minh và mạnh mẽ. Tôi quyết định kết hôn cùng anh ta. Nhưng (lại nhưng)... chỉ một thời gian sau, chúng ly dị. Anh ta lấy đi tất cả những gì tôi có và tẩu thoát cùng cô bạn thân của tôi.
- Giờ đây, tôi đã 40 tuổi. Tôi vẫn đang tìm một mẫu người lý tưởng của riêng mình. Có lẽ đó phải là một người trầm tính, chững chạc, ít tham vọng... Tôi biết một người như thế, chỉ có điều ông ấy đã ngót nghét 70 tuổi...

Yêu, không có nghĩa là phải bên nhau đến cùng…

Có một người đang đứng sau hạnh phúc của một người…
Những ai đã từng chọn cho mình 1 con đường khó khăn trong tình yêu? Là con đường lầy lội, gập ghềnh, biết chắc rằng khi bước vào dù khéo léo đến mấy cũng không sao tránh khỏi những cú ngã nhào, những vết trầy xước và lấm lem bùn đất…Để rồi bắt gặp ánh mắt hay cảm thán mỉa mai của người ngoài cuộc ” đường quang không đi, lại đâm quàng vào bụi rậm”.

Con đường ấy chính là lựa chọn đứng sau hạnhphúc của một người. Như người ta hay nói có trăm nghìn lý do để rời xa nhưng chỉ cần còn 1 lí do duy nhất là tình yêu thì có thể gạt trăm lí do kia đi mà ở lại bên nhau. Nhưng đôi khi bạn dừng lại không phải vì bạn hèn nhát hay bạn thất bại, mà bởi vì mình còn quá yêu! Nghe thì vô lí nhưng thật vậy! Trong tình yêu điều đó hoàn toàn có lý, khi bản thân vẫn còn yêu nhưng biết mình chẳng thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu, là gánh nặng cho người mình yêu, là những hoàn cảnh trái ngang, hay là những đôi đũa lệch trong mắt người đời, hay là áp lực cho người yêu phải lựa chọn giữa tình và hiếu thì có những người chọn cách buông lơi lưng chừng hạnh phúc, đóng vai kẻ bội bạc, phản trắc mà dứt áo ra đi. Để nỗi đau 1 mình gánh chịu, nhưng đổi lại sẽ là hạnh phúc cho người mình yêu thương. Người có trách móc, oán giận, căm hờn ta cũng chịu, bởi tất cả sẽ nguôi ngoai khi người tìm thấy 1 trái tim bao dung khác cho tâm hồn người nương náu.
Ta sẽ vẫn mãi đứng ở đây thôi, bên cạnh cuộc đời của người. Mỗi sớm mai thức dậy vẫn xinh đẹp, tươi cười để đêm về hoang hoải trong miền kí ức yêu thương vỡ vụn, nơi những giọt buồn tích tụ trong tim đến 1 đêm nào đó vỡ òa trong vô thức. Ta sẽ vẫn mãi đứng ở đây thôi, lặng lẽ dõi theo cuộc đời của người, để thấy người lại hạnh phúc, đớn đau, trăn trở, yêu thương bên 1 người khác không phải là ta. Nhiều lúc tủi hờn vì những lời người nói lúc chia ly, lời nói nhẹ nhàng ” Em đi đi! ”nhưng hơn cả ngàn mũi dao cứa vào tim ta, đau đớn bật máu. Muốn chạy đến bên người giải thích thanh minh rằng ta không phải là kẻ phản trắc lừa dối người đâu nhưng người đang hạnh phúc lắm mà!
Vẫn biết chọn đứng sau hạnh phúc của người là tàn nhẫn với mình như vậy! Vẫn biết đứng sau hạnh phúc của người là tự mình che dấu nỗi đau, vùi lấp cả niềm vui của chính mình. là tự cào vào da thịt những vết xước đã cũ xưa…Tự nhủ rằng người đi rồi, ta cũng bước về phía trước thôi, đừng đứng sau lưng mà ngắm nhìn rồi chìm đắm nữa. Nhưng trái tim đang đập trong lồng ngực kia bướng bỉnh lắm.
Ừ thì kệ! đứng sau hạnh phúc của 1 người… chỉ cần người hạnh phúc ta sẽ mỉm cười!

Wednesday, July 30, 2014

Sài Gòn giấu em kĩ quá

Em nhận ra rằng, chẳng dễ dàng để từ chối hay phủ nhận sự thật rằng em đã rất yêu thương anh. Dù sao đi nữa, em vẫn không thể nào ngăn mình tiếp tục điều đó được. Em (vẫn) yêu anh, rất nhiều.
Nhớ cái đêm cuối cùng tôi còn được ở lại với Sài Gòn thân thương, tôi đã những muốn nói cùng Huy thật nhiều. Nhưng thực lòng, Sài Gòn chưa xa đã thấy nhớ đến cồn cào, không yên mất rồi. Duy chỉ có câu này, tôi nhẩm nhớ rằng mình đã nói hơn một lần với anh:
“Anh à, về lại ngoài ấy rồi, chắc mùa hè sang năm mình còn gặp lại nhau chứ anh?!”
“Anh rất muốn gặp lại em lần nữa. Mùa hè sang năm, anh và Sài Gòn vẫn luôn chờ em tới và chào đón nồng nàn. Về ngoài ấy rồi, em không được phép buồn nhiều nghe chưa?”
Tôi nghe Huy nói một tràng, nhìn trong đôi mắt anh ánh lên nét hiền lành và đầy tin tưởng. Không dưng bờ vai tôi run bật lên, tiếng nấc nghẹn ngào kéo theo. Và em òa khóc thật. Nước mắt lăn dài trên gò mắt mướt chan. Huy nghiêng mái đầu, cố gắng thăm dò cảm xúc của tôi, anh bảo: “Em khóc đấy à?” Rồi anh vòng tay, toan kéo tôi vào lòng mà ôm thật chặt, thay cho bao lời còn vương trên môi chưa nói thành lời.
Huy khẽ mỉm cười ủi an, dù rằng khi thấy em sướt mướt như thế, từ tận đáy lòng anh cũng dâng lên những nhịp buồn bã và trầm lặng mất rồi. Cứ thế mà ôm em vào lòng, dỗ dành cơn nức nở chực vỡ òa của em được dịu nhẹ dần đi. Nước mắt em bung rơi thấm đẫm áo anh. Thực lòng tôi biết anh luôn thương tôi nhiều lắm!


Nhưng chúng tôi rồi cũng cần phải mạnh mẽ vượt qua những cách trở, khó khăn phía trước để biết mình còn can đảm yêu nhau mà giữ lấy tay nhau để còn cùng nhau bước tiếp trên con đường đã chọn lựa.
Và rốt cuộc ngày xa Huy cũng phải tới, dẫu rằng cả hai chúng tôi đều chẳng hề muốn mong điều đó xảy tới. Ngày hôm ấy, tôi đã tự hứa với lòng mình rằng khóe mi sẽ thật cứng rắn lắm nhưng không ngăn được mắt mình nhói cay, khóc nấc. Rồi mãi tới tận khi màn đêm buông xuống và chiếc xe lăn bánh rời xa một thành phố nhớ, tự nhiên những giọt nước mắt cứ trào ra, lăn dài, lăn dài. Chỉ là tôi thầm biết rằng, ở đâu đó trong thành phố lớn, cũng có một người đang rất nhớ mong tôi.
Tôi đi rồi, còn Huy ở lại, sẽ như thế nào đây? Cuộc tình của chúng tôi đã từng rất vui bởi cả hai đều đã chân thành và tin tưởng ở nhau. Chỉ là ta tạm rời xa nhau, nhưng cả hai đều đang mang trong mình những kỉ niệm về tháng ngày rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân – là tình yêu, để nhắc nhớ, để có cái cớ để mà tương tư, ủ ấp một mầm nhớ mong để dành mỗi ngày, anh nhỉ? Hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống này đã có quá nhiều sóng gió, gian nan, thách thức, em vẫn chỉ mãi nghĩ rằng: tình yêu là một chốn về, rồi ta nương tựa vào nhau, là hạnh phúc.
***
Ngày ấy, em trở lại Hà Nội, em bảo, mùa hè em sẽ quay trở lại Sài Gòn thôi. Tôi dặn dò bảo, về ngoài đó rồi ráng chăm sóc mình, dặn mình phải biết yêu thương mình trước hết. Chỉ khi anh biết em đang vui vẻ và sống thật tốt mỗi ngày thì ở nơi này anh mới an tâm được. Chờ khi một mùa hè nữa về, anh sẽ chở em đi tận hưởng những ngày Sài Gòn có gió thoảng qua, dạo qua ngắm nhìn những con phố nhộn nhịp, tươi vui, hay cùng nhau ngồi ăn một quán ven đường…
Này em có biết rằng, có những nghẹn ngào ngôn ngữ không thể diễn tả nổi. Lời còn vương trên môi mà chúng ta đã phải bất đắc dĩ chia đôi ngả đường. Như ngày anh đưa em ra bến xe, rồi anh nắm lấy đôi tay em thật chặt. Anh như thấy nghe tim mình hẫng nhịp xa xôi, nhưng biết mình không thể giữ em ở lại nơi này thêm được nữa. Có những cuộc chia tay, thực ra nó không hề xấu xí, chỉ là nó sẽ đưa chúng ta tiến gần về tương lai hơn thôi, phải thế không anh? Cuộc đời dài rộng này anh và em cứ bước, chỉ cần ta luôn mong ước và nhớ rằn, chúng ta là cho nhau, là để sẻ chia, em nhé!

Tháng năm sẽ vội vàng chóng qua đi thôi, em đi rồi em cũng chóng quay lại nơi này sớm thôi mà, phải không?
Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại, ngày dài, tháng rộng có dễ dàng trôi qua như vậy không em?
Anh thấy mình ngốc nghếch quá đi thôi! Thời đại nào rồi nhỉ?Chúng ta có nhiều cách để liên lạc, để không xa nhau dù chẳng được ở gần mà. Có thể viết thư, có thể gửi email, nếu rảnh rỗi có thể gọi điện đường dài thăm hỏi tình hình của người ấy.
Em à, nếu thương anh, thì em hứa sẽ thôi không khóc.Em hãy cười, trong tròn vẹn thương nhớ dành cho người, được không?
***
Những ngày ở nhà, lại không lỡ gọi điện. Tôi nhấm nháp nỗi nhớ bằng cách mò lên FB của Huy mỗi khi học bài xong hay những lúc rảnh rang. Bức hình đại diện anh cười, nụ cười rang khểnh hiền lành tỏa nắng, đã làm tôi khó quên và nhớ mong cỡ nào. Tôi đọc thật chậm lại những status anh viết. Tôi ghé qua góc nhỏ do cả hai lập ra và quản lý lấy, mang tên “Say Nắng Sài Gòn”. Bao nhiêu kỉ niệm đầy hình ảnh tái hiện ùa về ăm ắp trong tâm trí, như mới đây thôi.
Không dưng khóe môi nồng nàn em nở ra nụ cười thật ấm áp. Những điều thật tự nhiên mà em đã trông thấy được. Ra là anh vẫn ở đây thôi, cạnh bên em này. Ra là hạnh phúc chưa từng rời xa em.
Tôi trân quý, nâng niu tất cả những món quà nhỏ xinh mà Huy tặng cho mình. Chúng đều đáng yêu và hơn hết là nó gắn kèm theo là những kỉ niệm chung đáng nhớ.
Là cái cây hoa vàng nhỏ xinh tôi đặt ngoài ban công và chịu khó chăm bẵm, tưới nước mỗi ngày.
Là đồng hồ cát tượng trưng cho thời gian trôi, thật ngắn ngủi.Tuy nhiên, bao nhiêu cát trong ấy vẫn còn đó, kiên nhẫn và bền bỉ, chẳng mất đi hạt nào cả. Chúng chỉ thay đổi chỗ ở và trạng thái của chúng thôi, ở bên này bờ hay bên kia bờ mà thôi. Ngẫm như là hoàn cảnh và số phận của riêng tôi và Huy vậy, sao giống đồng hồ cát vậy!
Là chú mèo máy Doremon béo ú màu xanh dương tôi để trên góc kệ sách.
Là chiếc cốc xứ tôi dành để pha trà uống mỗi sáng và pha ly cà phê cho những đêm dài thức làm bài… Và còn những thứ khác nữa, tôi đều ưu ái đặt trong căn phòng sơn màu xanh dịu dàng của mình.
Và rồi có những ngày bận rộn của cuộc sống,  không để Huy rảnh rang mà có thì giờ mà biên thư về được. Tôi hiểu cho cuộc sống hiện tại anh đang sống cùng. Cũng hiểu rằng, anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc tôi, chỉ là anh không nói ra nhưng vẫn luôn nhớ tới em trong thoáng suy tư mỗi ngày, tôi luôn tin tưởng và hy vọng như thế thôi hà.
Tôi bảo, mình rất nhớ, vì đơn giản là không thể nào quên được Huy. Tôi cứ đinh ninh trong đầu với ý nghĩ, mình sẽ trở lại  Sài Gòn sớm thôi, như trở lại với thương yêu định mệnh của cuộc đời mình. Khi mùa Hè ghé qua và con gió sẽ dừng chân ở lại.
Thương thương, yêu yêu em phát hiện ra mình vẫn đang ngóng ngày trở lại.
Và tháng ngày không còn là nỗi sợ hay trở ngại nữa. Em sẽ chờ anh và sẽ đợi, luôn là như thế!
***
Thỉnh thoảng tôi bỗng thấy nhớ em rất nhiều. Tôi check FB và ngắm những bức ảnh của em, rồi lại nhớ nhung bâng khuâng.
Là tôi nhớ em.Nhớ một người ở xa. Nhớ đến mức đã từng định bụng là sẽ khóa FB lại vì sợ mọi thứ quá đà đi mất và tôi sẽ sao lãng những công việc khác. Thảng hoặc, em cũng cần có thời gian riêng cho con đườngvà chọn lựa của mình. Thế đấy!
Hôm bữa, chương trình ca nhạc theo thư yêu câu trên kênh Radio mà anh vô tình nghe được, có phát bài hát “Lưng chừng hạnh phúc” của nhạc sĩ Hamlet Trương, anh tải về, nghe giai điệu nhẹ nhàng vang lên:
“Sài Gòn giấu em kĩ quá, để đến khi anh tìm ra, em đã thuộc về người ta, lâu rồi…
Một tình yêu lưng chừng anh và em, lưng chừng hạnh phúc.
Yêu thương hãy cố xem như giấc mơ…”
Và những khi điện thoại anh đổ dài những ca từ ấy,không dưng anh nghĩ về chuyện của đôi mình và có sự đồng cảm sâu sắc cùng bài hát ấy vậy. Lòng anh như đổ đầy những nhớ mong, trách cứ vu vơ. Tại sao chúng ta lại ở lưng chừng hạnh phúc vì chẳng thể ở gần, yêu thương cứ như bầu trời lặng lẽ, mà ta chỉ có thể ngước nhìn bầu trời cao vời vợi ấy. Bất giác, anh nghe tim mình buông hẫng những nhịp buồn sao mênh mang quá! Rốt cuộc chuyện tình cảm của chúng ta sẽ chỉ giữa mãi ở một điệp khúc chân thành và trong trẻo ấy. Giống như ngày mà anh đã nắm lấy tay em thật chặt, tưởng như chẳng gì có thể chia cắt, lìa xa.
Trong khoảng trời lặng lẽ của riêng mình, có những đêm anh vẫn nằm mơ thấy ngày em trở lại Sài Gòn cùng anh.
Anh nghĩ chúng ta đều có những nỗi niềm riêng.Đôi khi anh thờ ơ. Đôi khi anh lạnh lùng. Đôi khi anh thấy nản lòng tưởng chừng như muốn buông bỏ tình yêu này. Cuộc sống với những bộn bề lo toan và vất vả đè trên vai của một người trẻ tuổi có nhiều đam mê, hoài bão như anh.
Nhưng, rồi anh chợt nghĩ lại về em…
Làm sao có thể không yêu một người khiến anh chưa bao giờ thôi xúc động khi nhận được những món quà bé xinh từ em, dù chúng rất giản dị và không hề đắt tiền.
Là những chiếc book-mark in hình ảnh ngộ nghĩnh, mộc mạc với những slogan đầy nhiệt huyết, tin yêu và mang tinh thần cổ võ mà em đã kiếm được từ phần quà tặng đính kèm sách rồi đem tặng cho anh.Bởi em biết anh mê đọc sách. Chiếc book-mark bé bằng đôi đầu ngón taynhư để ghi dấu, để nhắc nhở với chính bản thân anh rằng, em chính là một điểm sáng vô cùng trong cuộc đời anh.
Tôi để ý thấy rằng, em chưa khi nào ngừng hướng về tôi.Bằng những cuốn sách em đọc, chỉ vì muốn biết thêm nhiều điều để có thể kể cho tôi nghe, để cùng chia sẻ, cùng vui, để mong tôi có thể cười giải tỏa sau những căng thẳng dồn nén.
Hay như chiếc cốc in dòng chữ “Our life will become more fine.” màu xanh lá mà em mua tặng anh. Nó như thay cho em ở bên cạnh anh, ngày ngày chăm sóc cho anh. Hơi ấm nồng tỏa ra dậy mùi café sẽ thay em ủi an anh mỗi khi cô đơn. Thứ nước mát lành trong chiếc cốc xoa dịu cơn khát cho anh mỗi khi mệt mỏi. Và anh như cảm nhận thấy điều ấy!
Và còn nhiều thứ khác mà em mang đến cuộc sống anh.Tươi mới và sống động.Như em vậy, đã mang đến cho anh sự trong lành nhất mà mình có, bằng thứ tình cảm rất đỗi vẹn nguyên, chân thành.Chính những điều giản dị ấy như đã mang chúng ta về gần bên nhau hơn.Người ta bảo rằng, khi thương yêu ai đó thật lòng, thì bao xa cũng có thể nối lại cho gần.Tình yêu vì thế mà cũng sẽ vượt qua những dặm dài.
Nhưng tất cả những yêu thương chân thành, dung dị nhất của những năm tháng ta bên nhau đã nằm im, lắng sâu trong từng thớ tim, đã cho anh can đảm để nghĩ mình còn nên nối tiếp mối tình xa này thêm những tháng ngày phía trước nữa không.Một cuộc tình đan xen giữa nụ cười và nước mắt khiến anh càng phải biết trân quý và nâng niu hơn.Anh đã im lặng hồi lâu, những vẫn thầm luôn hướng về em, lặng yên và cảm nhận.Cuối cùng thì anh đã nghe thấy và hiểu thấu tất cả những gì mà em đã mang đến cho anh. Thậm chí, anh hoàn toàn cảm động vì tất cả những điều tưởng như nhỏ nhoi ấy thôi mà hàm chứa khả năng gắn kết đến lạ kì,mang tới những niềm vui không ngờ cho cuộc sống tẻ nhạt của một gã 24 tuổi, cho thấy, em là một chọn lựa không bao giờ là sai lầm và mang tính vụ lợi… Em mang đến cho anh những thứ tình cảm tuyệt nhiên chân thành xuất phát từ con tim yêu đầy mãnh liệt và lành trong khiến mọi thứ đều trở lên có ý nghĩa, động lực hơn để đôi tim được tiến về gần nhau hơn. Những nỗi niềm riêng đã khiến hai ta không thể chạm tới nhau, không thông hiểu được tâm tư của nhau. Đã đến lúc anh muốn bỏ lại tất cả sau lưng những nỗi niềm riêng ấy. Để được phiêu cùng em không một lần toan tính, làm điều gì đó cũng được, miễn sao em được vui và mỉm cười thật an nhiên. Miễn sao là chúng ta cùng nhau, cùng làm, cùng…
Tôi luôn canh cánh tỏng lòng cùng với một lời cám ơn tới người tôi rất mực yêu thương. Người mà tôi đã nắm tay thật ấm và chặt. Cám ơn vì em đã luôn thương yêu tôi rất thật và rất nhiều.Ngay cả khi chúng tôi xa nhau, cũng có lẽ chỉ bởi mình thương yêu nhau quá nhiều.Có em đời anh bỗng quên đi những áng mây buồn phiền.
Đơn giản là khi nhớ lại, anh như nghe thấy tiếng em cười, rất trong và sáng trong một buổi ta hẹn hò ở góc quán quen thuộc hôm nào. Và anh biết mình đã phải làm gì cho em hơn hết.
Cô gái nhỏ của tôi đó!
Cô gái đã không ngần ngại kiên trì với thứ tình yêu xa ấm nóng xong cũng thật nhọc mệt.
Cô ấy bảo muốn yêu tôi để biết rằng mình còn biết nhớ thương một người từ sau cuộc tình đầu tan vỡ tưởng như yêu thương đã bốc hơi hết và không thể hàn gắn lại được.
Cô gái của tôi đó, đã mang đến cho tôi những niềm hạnh phúc rạng ngời, dù rằng có đôi khi tôi đã không làm được những điều mà cô ấy đã làm.
Cô gái nhỏ của tôi đó! Cô gái đã khiến tôi quyết định dừng lại và dẹp hết những nỗi niềm riêng ở trong lòng, để bắt tay vào làm việc chăm chỉ mà không biết mỏi mệt. Phải chăm chỉ thôi.Vì tôi đã hứa với em rằng, tháng sau tôi sẽ đặt cuộc hẹn ra ngoài thủ đô Hà Nội.Với người tôi yêu.Chắc chắn, tôi sẽ không hứa hão đâu em.
***
Kế hoạch bỗng nhiên nằm ngoài kế hoạch mà tôi đã thầm tự vạch ra trong đầu rằng, mùa Hè này sẽ trở lại Sài Gòn. Nhưng thật bất ngờ, khi anh email và báo cho tôi, bảo nếu không có gì trục trặc anh sẽ đáp vé máy bay ra Bắc với tôi, trong những ngày mùa Hè này, thay vì tôi sẽ lặn lội vào trong Nam.
Có điều gì đó đã bỗng chốc thay đổi. Nhưng sao cũng được. Phải rồi, có điều gì đó tươi mới lạ thường lắm sắp đang xảy đến !
Một kế hoạch mới được nảy ra trong đầu. Tôi sẽ đưa anh đi thăm những địa danh “must visit” tại Hà Nội rộng lớn nhưng vô cùng thú vị này.Những đặc sản cộc mác made by Hà Nội: bún đậu, cốm, phở… Nhưng đặc biệt hơn hết, tôi nghĩ thời gian này chính là cơ hội để tôi có thể nói với Huy rằng tôi thích anh từ rất lâu rồi.
Em nhận ra rằng, chẳng dễ dàng để từ chối hay phủ nhận sự thật rằng em đã rất yêu thương anh. Dù sao đi nữa, em vẫn không thể nào ngăn mình tiếp tục điều đó được. Em (vẫn) yêu anh, rất nhiều.
Chẳng biết sẽ ra sao,khi mà tôi đã không còn thấy bối rối như mình nghĩ nữa. Nhất là khi tôi chợt nhận ra bầu trời ngoài kiađang xanh trong cùng với những tia nắng nhẹ nhàng chiếu tỏa.
Hình như, mùa Hè cũng sắp ghé qua rồi đó.
Sớm thôi!
Tôi sẽ có cuộc hẹn với người tôi yêu xa bấy lâu nay.

Monday, July 21, 2014

Em đâu phải là con ngốc

... mà vì em là kẻ thứ ba, nên em mới chấp nhận mọi sự thiệt thòi như vậy thôi anh.

Ly cầm chiếc điện thoại, cô đắn đo mãi và rồi cuối cùng quyết định gọi cho Hưng.
- “Anh à, tối nay mình đi chơi được không?”

- “Em hiểu, nhưng hôm nay em có một điều đặc biệt dành cho anh. Chỉ hôm nay sai hẹn thôi, được không?”
- “Tối nay á? Sao lại ngoài dự kiến thế? Bọn mình đã thống nhất…”
Hưng bối rối chưa biết trả lời ra sao. Có lẽ anh cần thời gian để sắp xếp công việc. Từ ngày yêu tới giờ, Ly và anh luôn chỉ đi chơi vào những giờ cố định, những ngày không thay đổi và với một khoảng thời gian cũng không thể dịch chuyển. Anh nói công việc của anh rất bận và không có cách nào khác là Ly phải chấp nhận một lịch trình hẹn hò nghiêm ngặt như quân đội. Cũng có đôi lúc Ly cảm thấy buồn và tủi thân vì bạn bè xung quanh, hễ khi buồn, khi vui, ới một câu là bạn trai phải có mặt liền. Còn anh, lúc nào anh cũng bận. Anh chỉ rảnh vào những khung giờ cố định dù khi cô đang vui hay đau khổ thế nào, nếu không phải là lúc anh có thể đi thì mọi chuyện cũng chỉ tự một mình trải qua mà thôi.
Nhưng yêu rồi thành ra mê muội, Ly chấp nhận sự thiệt thòi đó. Chỉ cần ở bên anh, cảm nhận hơi ấm và vòng tay của anh như thế đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Anh bận rộn cho công việc cũng là điều tốt vì nó cho thấy anh là người đàn ông có trách nhiệm. Nếu có một thiếu sót nơi anh thì có lẽ đó là anh không quan tâm cô như những người đàn ông khác quan tâm bạn gái mình.

Đắn đo mãi, cuối cùng Hưng cũng nhận lời: “Được rồi, tối nay anh sẽ đón em, 5h30 nhé, khi ấy anh mới đi được”.
Ly thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng nhận lời, một sự ưu ái quá lớn dành cho cô bởi vì từ trước đến nay, ngay cả lúc cô ốm nặng anh cũng không thể tới ngay được mà phải đợi tới hơn 10h đêm mới chạy qua thăm cô vài phút rồi về. Vậy mà hôm nay anh lại đồng ý. Có lẽ vì lời thỉnh cầu quá mạnh mẽ của cô hoặc bản thân anh cũng nhận thấy rằng anh đã quá vô tâm.
*****
Ly được anh dẫn đi ăn tối và đi dạo. Đó là đặc ân quá lớn với cô. Từ ngày yêu tới giờ, thường thì hai người chỉ đi chơi sau bữa tối hoặc chỉ ăn tối cùng nhau xong rồi anh sẽ về… Nhưng hôm nay, vừa gặp Ly anh đã nói sẽ dành trọn cả đêm nay cho cô. Nghe như vậy, Ly cứ ngỡ mình nghe nhầm…
Bữa tối diễn ra rất lãng mạn, có ánh nến, có tiếng nhạc du dương. Anh chưa bao giờ thiếu tiền để thực hiện cho Ly những điều đó. Thứ duy nhất mà anh thiếu là thời gian. Những lần trước đi ăn cùng anh, anh cũng dắt cô vào những nhà hàng sang trọng nhưng hai bên chỉ anh nhanh cho lấy lệ rồi về. Không giống như lần này, cả hai có thời gian để nhâm nhi, thưởng thức cùng nhau ly rượu vang và trò chuyện về rất nhiều điều.
Sau bữa ăn tối, anh dắt tay Ly đi dạo trong công viên. Buổi tối vắng người, công viên có vẻ buồn hơn… Được anh khoác vai, được anh ôm vào lòng và cùng đi dạo… những điều với cô gái là quá đỗi bình thường nhưng sao với Ly lại khiến cô chỉ muốn khóc òa vì hạnh phúc. Đêm về khuya, sương bắt đầu xuống, cả hai bối rối vì không biết sẽ phải đi đâu và làm gì tiếp theo. Ly chủ động hơn:
- “Anh ơi, chúng mình thuê một nhà nghỉ và vào đó nhé”.
Lời đề nghị đó của Ly khiến Hưng hơi ngạc nhiên nhưng dường như ánh mắt anh có một niềm vui nho nhỏ vừa ánh lên. Đêm nay là đêm đầu tiên hai người ở bên nhau sau gần 1 năm yêu nhau. Đến việc đi chơi cùng nhau còn khó huống hồ là ở bên nhau trọn vẹn 1 đêm.
Đêm hôm ấy, Ly trở thành người đàn bà của Hưng. Anh thiếp vào giấc ngủ mà gương mặt vẫn còn vẹn nguyên niềm hạnh phúc. Còn Ly, cô thức, thức trắng một đêm để ngắm nhìn anh, để vuốt ve mái tóc, gương mặt của anh, để ghi nhớ hình ảnh đó vào trong đầu, trong tim…
Hưng dậy thật sớm, anh cần phải sửa soạn trang phục để tới chỗ làm, một đêm lạc lối như thế là quá đủ và anh cần phải trở về với vẻ ngoài chỉn chu và những trách nhiệm cần có của mình. Hưng không thấy Ly đâu, trên bàn chỉ còn môt tờ giấy nhỏ:
“Ngay lần gặp đầu tiên, em đã cảm thấy yêu anh rất nhiều. Có lẽ đó là tình yêu sét đánh. Và vì nó là một thứ tình yêu bất thường nên em đã yêu theo cách không bình thường trong suốt gần một năm qua. Em biết anh đã có gia đình. Trên ngón tay anh, vùng da trắng hơn bình thường ở ngón áp út đã tố cáo dù mỗi lần đi chơi cùng em, anh cẩn thận cất vào túi chiếc nhẫn cưới. Nhưng em bất chấp tất cả, em vẫn yêu và vờ làm như mình không hề hay biết. Vì em quá yếu đuối, vì em muốn tận hưởng cảm giác ở bên anh nên em cố gắng phủ nhận sự thật mà em biết rõ mười mươi. Những lần anh đi chơi cùng em là khoảng thời gian cố định anh có thể ra ngoài. Đó cũng là nguyên nhân khiến chúng ta không bao giờ có một lần đi chơi bất chợt, mọi việc phải đúng theo lịch trình. Em đâu có ngốc đến như vậy để không biết chỉ có người đàn ông có gia đình mới bị quản thúc về thời gian như thế. Nhưng vì em đã sai, em là người thứ ba chen vào gia đình anh nên em mới chấp nhận sự thiệt thòi ấy chứ đâu có cô gái nào lại thoải mái đến như vậy.
Nhưng giờ thì đủ rồi anh ạ. Em đã đi quá xa và phải dừng lại. Em không thể tiếp tục sống trong sự lừa dối chính bản thân mình thêm nữa. Em và anh không bao giờ có thể đến với nhau. Em cảm ơn vì anh đã yêu em, cảm ơn vì anh đã cố gắng tìm mọi cách để che đậy sự thật, cảm ơn vì anh luôn tôn trọng và giữ gìn cho em. Còn bây giờ, anh hãy về với chị ấy đi”.

Những bộ ảnh đặc sắc về người tí hon của nhiếp ảnh William Kass

Nhiếp ảnh gia tài ba William Kass tiếp tục thực hiện bộ ảnh về vương quốc trái cây cho người tí hon với phương châm :“Thực phẩm không chỉ để ăn, chúng biết cách tỏa sáng và làm đẹp cho cuộc sống.




















Thursday, July 17, 2014

[ Truyện Ngắn ] CHỒNG EM, VẪN ĐANG NGỦ, CHỊ Ạ!

Tôi bừng tỉnh dậy trong trạng thái hoảng hốt và người ướt đẫm mồ hôi. Như thói quen, tôi vơ vội lấy cái điện thoại, nhắn tin cho anh.
Vài phút sau số máy của anh rep lại:"Chồng em vẫn đang ngủ chị ạ!"Tim tôi như ngừng đập, chân tay rụng rời và đầu óc hoàn toàn bị tê liệt. Tôi ném chiếc điện thoại vào góc nhà và buông mình xuống giường. Từ hai kẽ mắt thâm quầng, dòng lệ rỉ ra đầy ấm ức và đau đớn


Chồng em…Cụm từ ấy như mũi dao đâm xuyên và xoáy sâu vào tim tôi. Anh giờ đây là của người ta rồi ư? Tôi mất anh dễ dàng vậy ư? Anh yêu tôi nhiều lắm mà, sao nỡ phụ bạc tình tôi thế? Anh có biết tôi đang chết dần chết mòn vì nhớ anh không?
Tôi nằm thiếp đi một lúc. Đến khi thức giấc, công việc đầu tiên vẫn là đi tìm cái điện thoại. Ơ đâu rồi??? Tôi bật dậy chạy ta góc nhà, run rẩy lắp pin vào máy, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đừng gọi cho em lúc này, đừng gọi, đợi em một chút". Lúc bật lên, máy báo có 5 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn của anh. Tôi chưa kịp làm gì thì điện thoại rung.
_Alô, em nghe!
_Em vừa làm gì mà tắt máy thế? Biết anh lo lắm không? Tôi cười chua chat, anh giờ là chồng của người ta rồi, còn thời gian đâu mà lo cho em nữa.
_Em không sao, điện thoại hết pin.
_Vừa nãy anh mải ngủ không biết em nhắn tin, anh xin lỗi…anh mắng cô ta rồi, em đừng buồn…
_Em mệt, em cúp máy đây!
Tôi biết anh còn yêu và quan tâm tôi nhiều lắm, nhưng anh sắp làm bố, và mẹ của con anh thì không phải là tôi.
Người tôi yêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể tránh khỏi men rượu và tình dục. Nhưng tôi không trách anh, vì anh là một người bản lĩnh và có trách nhiệm. Nếu trách thì chỉ trách cô gái kia, trên đời có bao nhiêu đàn ông, tại sao cô ta lại chọn chồng sắp cưới của tôi? Tại sao cô ta lại đang tâm đưa anh vào tròng? Cái thai trong bụng cô ta liệu có phải là con của anh?
Chia tay đột ngột giống như một cú shock lớn của cả hai. Cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ và mất phương hướng. Tôi biết gia đình anh cũng chẳng hạnh phúc gì. Ngoài cái đêm oan nghiệt ấy, anh không hề ngủ chung giường với cô vợ thêm một ngày nào kể từ khi kết hôn. Thỉnh thoảng anh vẫn tìm đến nhà tôi trong tình trạng say xỉn, anh nói anh nhớ tôi. Tuy rất đau khổ và hận anh nhưng vì còn yêu anh nhiều quá nên tôi lại đưa anh vào nhà và chăm sóc anh đến khi tỉnh rượu.
Tôi sống từng ngày trong thoi thóp cũng những hi vọng mong manh. Đôi khi tôi mong anh sẽ ly hôn cô gái đó và trở về bên tôi như ngày xưa, và tôi chờ, chờ đến mòn mỏi, chờ đến phí hoài tuổi xuân.
Tôi bước về nhà khi đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Bỗng dưng tôi đứng khựng lại, là anh! Tôi thấy anh ăn mặc khá đẹp đang ngồi ngủ gục trước cửa nhà tôi, trên tay anh còn có một bó hoa. Tôi thấy tim mình như đang bị những cái gai nhọn của bông hoa kia đâm vào. Hôm nay là sinh nhật tôi, chính tôi cũng không nhớ. Tôi nhìn anh, tay bịt chặt miệng để không khóc thành tiếng. Mãi lúc lâu sau lấy lại bình tĩnh, tôi đến gần lay anh dậy, một mùi rượu cay nồng sộc thẳng vào mũi tôi.
_Khuya rồi, anh về nhà ngủ đi! Anh mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ ngầu ướt đẫm nước. Anh vội vàng bám vào tay nắm cửa và loạng choạng đứng lên.
_Sao em về muộn thế?
_Anh say lắm rồi đấy, về đi!
_Tại sao em lại đuổi anh? Em biết anh nhớ em thế nào không?
_Về đi, vợ anh đang đợi đấy! - tôi nói gần như quát.Anh im lặng, cúi đầu, giọt nước mắt khẽ rơi.
_Anh sai rồi, anh ngàn lần xin lỗi em, nhưng cả cuộc đời này anh chỉ coi mình em là vợ!
_Đã yêu em thế sao còn cưới cô ta?
Anh lại im lặng. Anh nói đi, tại sao anh biết cô ta lập mưu đưa anh vào tròng mà vẫn cưới? Tại sao? Tại vì chữ trách nhiệm! Ừ, chỉ vì trách nhiệm thôi, vì anh là một người đàn ông tốt cho nên ta mất nhau.
_Em, chúc mừng sinh nhật!
_Cảm ơn, nhưng em không cần, anh làm ơn đừng đến tìm em nữa, hãy để em được quên anh!
Nói rồi tôi đẩy anh sang một bên và mở cửa đi vào nhà. Tôi đáp túi xách lên giường, quăng mình rơi theo nó, tay túm chặt lấy tấm chăn, tôi khóc. Một sự uất ức và hoảng loạn tột độ. Tôi thực sự rất muốn chạy ra và ôm anh. Ôm anh, hôn anh thật nhiều để bù đắp lại khoảng thời gian như sống trong địa ngục vừa qua. Nhưng tôi sẽ không làm thế,dù tôi yếu đuối lắm nhưng từ giờ tôi sẽ phải tự đứng trên đôi chân của mình thôi. Tôi không thể sống như một con ngốc thế này được.
Bỗng điện thoại rung làm cắt đứt mạch cảm xúc đang tuôn trào trong tôi, số máy lạ.
_Alô ai đấy?
_Chị ơi…em xin chị…xin chị hãy trả anh ấy về cho em! - Đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt, đứt quãng như đang khóc của một người phụ nữ.
Tôi sững người, là vợ của anh. Cô ta đang yêu cầu tôi trả lại chồng cho cô ta? Nực cười, ai mới là người nói câu ấy? Chính cô, chính cô đã cướp trắng trợn và mang anh ấy ra khỏi cuộc sống của tôi. Vậy mà giờ đây, cô dám tự tin nói với tôi thế sao?
_Chị ơi…em biết anh ấy đang ở chỗ chị…
_Đủ rồi, cô đến đây mà đón chồng cô về! Tôi đưa địa chỉ cho cô ta rồi cúp máy. Một sự chua xót đến tận cùng của nỗi đau như đang len sâu vào trái tim và từng nơ ron thần kinh. Một cảm giác tồi tệ không gì tồi tệ hơn, giống như sự cô đơn cùng cực giữa biển nước mênh mông lạnh buốt. Ngay lúc này đây tôi muốn cho cô ta một nhát dao để bù lại những gì cô ta đã mang lại cho tôi. Tiếp theo đó là anh, một kẻ tử tế đến bạc tình. Và cuối cùng là tôi, là để kết thúc nỗi đau đớn này. Tôi sẽ làm thế nếu như tôi không quá yêu anh.
Rồi tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Tôi đứng dậy và đi ra nghe ngóng. Qua khe cửa tôi nhìn thấy vợ anh, một người phụ nữ còn khá trẻ, cái bụng đã lùm lùm vượt mặt. Cô ta đang cố gắng thuyết phục để anh về nhà.
_Con đàn bà xấu xa, cô không phải vợ tôi, tránh xa tôi ra.
_Kìa anh, em xin anh, hãy về với em! Tôi bỗng thấy thương hại cho cô gái này. Cô ta đã đánh đổi tuổi xuân và danh dự để được gì? Một cuộc sống gia đình không hạnh phúc và những giọt nước mắt rơi còn nhiều hơn cả tiếng cười. Cô ta yêu anh đến thế ư? Yêu anh nhiều hơn tôi ư?
_Anh ơi, mình về nhà đi!
_Buông tôi ra! Men rượu và sự đau khổ khiến anh hóa thành con thú, anh xô mạnh người vợ đáng thương ngã xuống đất. Tôi thấy cô ta ôm chặt lấy bụng kêu đau, từ chân rỉ xuống 1 dòng máu đỏ tươi. Tôi hốt hoảng mở cửa chạy lại đỡ cô ta, anh cũng tỏ ra bối rối và hoảng sợ. Tôi nhìn anh,quát:
_Anh còn đứng đó làm gì? Đỡ cô ấy để em gọi taxi! Anh luống cuống chạy lại. Tôi vội vã chạy xuống đường bắt một chiếc taxi. Dường như trong giây lát tôi quên hết những đau thương trong trái tim để rồi lại đi giúp chính kẻ thù của mình.
Đến bệnh viện, vợ anh được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn tôi và anh ngồi ngoài đợi. Cả hai cùng im lặng. Tôi căm ghét chính bản thân mình khi ngồi cầu nguyện cho cô ta được mẹ tròn con vuông. Tôi đâu có từ bi đến thế, chỉ mấy tiếng trước tôi còn muốn đâm chết cô ta cơ mà.
Thỉnh thoảng tôi liếc sang anh thấy anh cũng đang nhìn tôi. Mắt đối mắt và rồi mỗi người lại quay đi một hướng. Tôi nhận ra một sự lo lắng, ân hận tràn ngập trong đôi mắt anh. Anh đang lo cho "vợ anh" đúng không?
Một lúc sau mẹ đẻ và mẹ vợ của anh chạy vào. Hai bà hỏi anh dồn dập, anh ủ rũ trả lời:
_Cô ấy bị ngã, bác sĩ bảo động thai, có thể sẽ sinh non.
_Ai? Ai làm nó ngã? Mẹ vợ anh gào lên, mắt bà ta vằn lửa nhìn sang tôi. Tôi chẳng sợ, ngồi đáp lại bằng ánh mắt điềm tĩnh và thách thức.
_Là con! – anh lên tiếng.
_Trời ơi, con ơi là con, có gia đình rồi sao không chăm lo đi mà còn trai gái bậy bạ để rồi làm khổ vợ mày thế hả?
Câu nói của mẹ anh như tát nước vào mặt tôi. Trước đây bà quý tôi lắm, suốt ngày gọi là con dâu, thế mà giờ "thằng cháu đích tôn" đã xóa sạch toàn bộ trí nhớ của bà về tôi. Tôi bỗng thấy mình thừa thãi quá. Tôi đang từ một cô gái bị cướp người yêu vô cùng đáng thương, tội nghiệp trở thành kẻ thứ ba chen vào phá vỡ cuộc sống gia đình người khác. Có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi lúc này?
Tôi cắn răng chịu đựng, dứng dậy và lặng lẽ ra về. Đâu đó trên hành lang bệnh viện tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Vậy là một gia đình nào đó đã thêm niềm hạnh phúc. Còn tôi, một kẻ đáng thương hại đang cố gắng sống khắc khoải từng ngày trong sự cô đơn và tuyệt vọng. Liệu trái tim tôi còn đủ vững vàng để có thể yêu thêm một ai nữa không?

                                                                                                                                     - Hết - 

Friday, July 4, 2014

Friday, June 27, 2014

Wednesday, June 18, 2014

Tổng hợp những bức ảnh đẹp về tình yêu

Chúng ta cùng chiêm ngưỡng những bức ảnh đẹp về tình yêu....






Showing posts with label Giải trí. Show all posts
Showing posts with label Giải trí. Show all posts

Tuesday, August 12, 2014

[ Truyện Cười ] Người Yêu Lý Tưởng

- 16 tuổi, tôi ao ước có bạn trai. 18 tuổi, tôi có người yêu, nhưng anh ta lại quá khô khan. Tôi xây dựng hình mẫu chàng trai lý tưởng của mình là một người lãng mạn.
- Năm vào đại học, tôi gặp một anh chàng lãng mạn, nhưng lại quá "mít ướt". Vì vậy, tôi đi tìm người có bờ vai vững chắc.
- Năm tôi 25, người yêu của tôi rất vững vàng, kiên định. Nhưng anh ta lại chẳng hề biết biểu lộ cảm xúc. Quãng thời gian ấy thật buồn tẻ. Rồi tôi tìm một người khác.

- 28 tuổi, tôi gặp một người rất vui nhộn, nhưng rốt cuộc tôi không chịu nổi anh ta. Lúc nào anh ta cũng đùa bỡn với tôi và tán tỉnh những cô gái khác. Anh ta khiến tôi khốn khổ hơn là hạnh phúc. Chúng tôi nhanh chóng chia tay.
- Bước sang tuổi 31, tôi tìm thấy một người đầy tham vọng, thông minh và mạnh mẽ. Tôi quyết định kết hôn cùng anh ta. Nhưng (lại nhưng)... chỉ một thời gian sau, chúng ly dị. Anh ta lấy đi tất cả những gì tôi có và tẩu thoát cùng cô bạn thân của tôi.
- Giờ đây, tôi đã 40 tuổi. Tôi vẫn đang tìm một mẫu người lý tưởng của riêng mình. Có lẽ đó phải là một người trầm tính, chững chạc, ít tham vọng... Tôi biết một người như thế, chỉ có điều ông ấy đã ngót nghét 70 tuổi...

Yêu, không có nghĩa là phải bên nhau đến cùng…

Có một người đang đứng sau hạnh phúc của một người…
Những ai đã từng chọn cho mình 1 con đường khó khăn trong tình yêu? Là con đường lầy lội, gập ghềnh, biết chắc rằng khi bước vào dù khéo léo đến mấy cũng không sao tránh khỏi những cú ngã nhào, những vết trầy xước và lấm lem bùn đất…Để rồi bắt gặp ánh mắt hay cảm thán mỉa mai của người ngoài cuộc ” đường quang không đi, lại đâm quàng vào bụi rậm”.

Con đường ấy chính là lựa chọn đứng sau hạnhphúc của một người. Như người ta hay nói có trăm nghìn lý do để rời xa nhưng chỉ cần còn 1 lí do duy nhất là tình yêu thì có thể gạt trăm lí do kia đi mà ở lại bên nhau. Nhưng đôi khi bạn dừng lại không phải vì bạn hèn nhát hay bạn thất bại, mà bởi vì mình còn quá yêu! Nghe thì vô lí nhưng thật vậy! Trong tình yêu điều đó hoàn toàn có lý, khi bản thân vẫn còn yêu nhưng biết mình chẳng thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu, là gánh nặng cho người mình yêu, là những hoàn cảnh trái ngang, hay là những đôi đũa lệch trong mắt người đời, hay là áp lực cho người yêu phải lựa chọn giữa tình và hiếu thì có những người chọn cách buông lơi lưng chừng hạnh phúc, đóng vai kẻ bội bạc, phản trắc mà dứt áo ra đi. Để nỗi đau 1 mình gánh chịu, nhưng đổi lại sẽ là hạnh phúc cho người mình yêu thương. Người có trách móc, oán giận, căm hờn ta cũng chịu, bởi tất cả sẽ nguôi ngoai khi người tìm thấy 1 trái tim bao dung khác cho tâm hồn người nương náu.
Ta sẽ vẫn mãi đứng ở đây thôi, bên cạnh cuộc đời của người. Mỗi sớm mai thức dậy vẫn xinh đẹp, tươi cười để đêm về hoang hoải trong miền kí ức yêu thương vỡ vụn, nơi những giọt buồn tích tụ trong tim đến 1 đêm nào đó vỡ òa trong vô thức. Ta sẽ vẫn mãi đứng ở đây thôi, lặng lẽ dõi theo cuộc đời của người, để thấy người lại hạnh phúc, đớn đau, trăn trở, yêu thương bên 1 người khác không phải là ta. Nhiều lúc tủi hờn vì những lời người nói lúc chia ly, lời nói nhẹ nhàng ” Em đi đi! ”nhưng hơn cả ngàn mũi dao cứa vào tim ta, đau đớn bật máu. Muốn chạy đến bên người giải thích thanh minh rằng ta không phải là kẻ phản trắc lừa dối người đâu nhưng người đang hạnh phúc lắm mà!
Vẫn biết chọn đứng sau hạnh phúc của người là tàn nhẫn với mình như vậy! Vẫn biết đứng sau hạnh phúc của người là tự mình che dấu nỗi đau, vùi lấp cả niềm vui của chính mình. là tự cào vào da thịt những vết xước đã cũ xưa…Tự nhủ rằng người đi rồi, ta cũng bước về phía trước thôi, đừng đứng sau lưng mà ngắm nhìn rồi chìm đắm nữa. Nhưng trái tim đang đập trong lồng ngực kia bướng bỉnh lắm.
Ừ thì kệ! đứng sau hạnh phúc của 1 người… chỉ cần người hạnh phúc ta sẽ mỉm cười!

Wednesday, July 30, 2014

Sài Gòn giấu em kĩ quá

Em nhận ra rằng, chẳng dễ dàng để từ chối hay phủ nhận sự thật rằng em đã rất yêu thương anh. Dù sao đi nữa, em vẫn không thể nào ngăn mình tiếp tục điều đó được. Em (vẫn) yêu anh, rất nhiều.
Nhớ cái đêm cuối cùng tôi còn được ở lại với Sài Gòn thân thương, tôi đã những muốn nói cùng Huy thật nhiều. Nhưng thực lòng, Sài Gòn chưa xa đã thấy nhớ đến cồn cào, không yên mất rồi. Duy chỉ có câu này, tôi nhẩm nhớ rằng mình đã nói hơn một lần với anh:
“Anh à, về lại ngoài ấy rồi, chắc mùa hè sang năm mình còn gặp lại nhau chứ anh?!”
“Anh rất muốn gặp lại em lần nữa. Mùa hè sang năm, anh và Sài Gòn vẫn luôn chờ em tới và chào đón nồng nàn. Về ngoài ấy rồi, em không được phép buồn nhiều nghe chưa?”
Tôi nghe Huy nói một tràng, nhìn trong đôi mắt anh ánh lên nét hiền lành và đầy tin tưởng. Không dưng bờ vai tôi run bật lên, tiếng nấc nghẹn ngào kéo theo. Và em òa khóc thật. Nước mắt lăn dài trên gò mắt mướt chan. Huy nghiêng mái đầu, cố gắng thăm dò cảm xúc của tôi, anh bảo: “Em khóc đấy à?” Rồi anh vòng tay, toan kéo tôi vào lòng mà ôm thật chặt, thay cho bao lời còn vương trên môi chưa nói thành lời.
Huy khẽ mỉm cười ủi an, dù rằng khi thấy em sướt mướt như thế, từ tận đáy lòng anh cũng dâng lên những nhịp buồn bã và trầm lặng mất rồi. Cứ thế mà ôm em vào lòng, dỗ dành cơn nức nở chực vỡ òa của em được dịu nhẹ dần đi. Nước mắt em bung rơi thấm đẫm áo anh. Thực lòng tôi biết anh luôn thương tôi nhiều lắm!


Nhưng chúng tôi rồi cũng cần phải mạnh mẽ vượt qua những cách trở, khó khăn phía trước để biết mình còn can đảm yêu nhau mà giữ lấy tay nhau để còn cùng nhau bước tiếp trên con đường đã chọn lựa.
Và rốt cuộc ngày xa Huy cũng phải tới, dẫu rằng cả hai chúng tôi đều chẳng hề muốn mong điều đó xảy tới. Ngày hôm ấy, tôi đã tự hứa với lòng mình rằng khóe mi sẽ thật cứng rắn lắm nhưng không ngăn được mắt mình nhói cay, khóc nấc. Rồi mãi tới tận khi màn đêm buông xuống và chiếc xe lăn bánh rời xa một thành phố nhớ, tự nhiên những giọt nước mắt cứ trào ra, lăn dài, lăn dài. Chỉ là tôi thầm biết rằng, ở đâu đó trong thành phố lớn, cũng có một người đang rất nhớ mong tôi.
Tôi đi rồi, còn Huy ở lại, sẽ như thế nào đây? Cuộc tình của chúng tôi đã từng rất vui bởi cả hai đều đã chân thành và tin tưởng ở nhau. Chỉ là ta tạm rời xa nhau, nhưng cả hai đều đang mang trong mình những kỉ niệm về tháng ngày rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân – là tình yêu, để nhắc nhớ, để có cái cớ để mà tương tư, ủ ấp một mầm nhớ mong để dành mỗi ngày, anh nhỉ? Hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống này đã có quá nhiều sóng gió, gian nan, thách thức, em vẫn chỉ mãi nghĩ rằng: tình yêu là một chốn về, rồi ta nương tựa vào nhau, là hạnh phúc.
***
Ngày ấy, em trở lại Hà Nội, em bảo, mùa hè em sẽ quay trở lại Sài Gòn thôi. Tôi dặn dò bảo, về ngoài đó rồi ráng chăm sóc mình, dặn mình phải biết yêu thương mình trước hết. Chỉ khi anh biết em đang vui vẻ và sống thật tốt mỗi ngày thì ở nơi này anh mới an tâm được. Chờ khi một mùa hè nữa về, anh sẽ chở em đi tận hưởng những ngày Sài Gòn có gió thoảng qua, dạo qua ngắm nhìn những con phố nhộn nhịp, tươi vui, hay cùng nhau ngồi ăn một quán ven đường…
Này em có biết rằng, có những nghẹn ngào ngôn ngữ không thể diễn tả nổi. Lời còn vương trên môi mà chúng ta đã phải bất đắc dĩ chia đôi ngả đường. Như ngày anh đưa em ra bến xe, rồi anh nắm lấy đôi tay em thật chặt. Anh như thấy nghe tim mình hẫng nhịp xa xôi, nhưng biết mình không thể giữ em ở lại nơi này thêm được nữa. Có những cuộc chia tay, thực ra nó không hề xấu xí, chỉ là nó sẽ đưa chúng ta tiến gần về tương lai hơn thôi, phải thế không anh? Cuộc đời dài rộng này anh và em cứ bước, chỉ cần ta luôn mong ước và nhớ rằn, chúng ta là cho nhau, là để sẻ chia, em nhé!

Tháng năm sẽ vội vàng chóng qua đi thôi, em đi rồi em cũng chóng quay lại nơi này sớm thôi mà, phải không?
Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại, ngày dài, tháng rộng có dễ dàng trôi qua như vậy không em?
Anh thấy mình ngốc nghếch quá đi thôi! Thời đại nào rồi nhỉ?Chúng ta có nhiều cách để liên lạc, để không xa nhau dù chẳng được ở gần mà. Có thể viết thư, có thể gửi email, nếu rảnh rỗi có thể gọi điện đường dài thăm hỏi tình hình của người ấy.
Em à, nếu thương anh, thì em hứa sẽ thôi không khóc.Em hãy cười, trong tròn vẹn thương nhớ dành cho người, được không?
***
Những ngày ở nhà, lại không lỡ gọi điện. Tôi nhấm nháp nỗi nhớ bằng cách mò lên FB của Huy mỗi khi học bài xong hay những lúc rảnh rang. Bức hình đại diện anh cười, nụ cười rang khểnh hiền lành tỏa nắng, đã làm tôi khó quên và nhớ mong cỡ nào. Tôi đọc thật chậm lại những status anh viết. Tôi ghé qua góc nhỏ do cả hai lập ra và quản lý lấy, mang tên “Say Nắng Sài Gòn”. Bao nhiêu kỉ niệm đầy hình ảnh tái hiện ùa về ăm ắp trong tâm trí, như mới đây thôi.
Không dưng khóe môi nồng nàn em nở ra nụ cười thật ấm áp. Những điều thật tự nhiên mà em đã trông thấy được. Ra là anh vẫn ở đây thôi, cạnh bên em này. Ra là hạnh phúc chưa từng rời xa em.
Tôi trân quý, nâng niu tất cả những món quà nhỏ xinh mà Huy tặng cho mình. Chúng đều đáng yêu và hơn hết là nó gắn kèm theo là những kỉ niệm chung đáng nhớ.
Là cái cây hoa vàng nhỏ xinh tôi đặt ngoài ban công và chịu khó chăm bẵm, tưới nước mỗi ngày.
Là đồng hồ cát tượng trưng cho thời gian trôi, thật ngắn ngủi.Tuy nhiên, bao nhiêu cát trong ấy vẫn còn đó, kiên nhẫn và bền bỉ, chẳng mất đi hạt nào cả. Chúng chỉ thay đổi chỗ ở và trạng thái của chúng thôi, ở bên này bờ hay bên kia bờ mà thôi. Ngẫm như là hoàn cảnh và số phận của riêng tôi và Huy vậy, sao giống đồng hồ cát vậy!
Là chú mèo máy Doremon béo ú màu xanh dương tôi để trên góc kệ sách.
Là chiếc cốc xứ tôi dành để pha trà uống mỗi sáng và pha ly cà phê cho những đêm dài thức làm bài… Và còn những thứ khác nữa, tôi đều ưu ái đặt trong căn phòng sơn màu xanh dịu dàng của mình.
Và rồi có những ngày bận rộn của cuộc sống,  không để Huy rảnh rang mà có thì giờ mà biên thư về được. Tôi hiểu cho cuộc sống hiện tại anh đang sống cùng. Cũng hiểu rằng, anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc tôi, chỉ là anh không nói ra nhưng vẫn luôn nhớ tới em trong thoáng suy tư mỗi ngày, tôi luôn tin tưởng và hy vọng như thế thôi hà.
Tôi bảo, mình rất nhớ, vì đơn giản là không thể nào quên được Huy. Tôi cứ đinh ninh trong đầu với ý nghĩ, mình sẽ trở lại  Sài Gòn sớm thôi, như trở lại với thương yêu định mệnh của cuộc đời mình. Khi mùa Hè ghé qua và con gió sẽ dừng chân ở lại.
Thương thương, yêu yêu em phát hiện ra mình vẫn đang ngóng ngày trở lại.
Và tháng ngày không còn là nỗi sợ hay trở ngại nữa. Em sẽ chờ anh và sẽ đợi, luôn là như thế!
***
Thỉnh thoảng tôi bỗng thấy nhớ em rất nhiều. Tôi check FB và ngắm những bức ảnh của em, rồi lại nhớ nhung bâng khuâng.
Là tôi nhớ em.Nhớ một người ở xa. Nhớ đến mức đã từng định bụng là sẽ khóa FB lại vì sợ mọi thứ quá đà đi mất và tôi sẽ sao lãng những công việc khác. Thảng hoặc, em cũng cần có thời gian riêng cho con đườngvà chọn lựa của mình. Thế đấy!
Hôm bữa, chương trình ca nhạc theo thư yêu câu trên kênh Radio mà anh vô tình nghe được, có phát bài hát “Lưng chừng hạnh phúc” của nhạc sĩ Hamlet Trương, anh tải về, nghe giai điệu nhẹ nhàng vang lên:
“Sài Gòn giấu em kĩ quá, để đến khi anh tìm ra, em đã thuộc về người ta, lâu rồi…
Một tình yêu lưng chừng anh và em, lưng chừng hạnh phúc.
Yêu thương hãy cố xem như giấc mơ…”
Và những khi điện thoại anh đổ dài những ca từ ấy,không dưng anh nghĩ về chuyện của đôi mình và có sự đồng cảm sâu sắc cùng bài hát ấy vậy. Lòng anh như đổ đầy những nhớ mong, trách cứ vu vơ. Tại sao chúng ta lại ở lưng chừng hạnh phúc vì chẳng thể ở gần, yêu thương cứ như bầu trời lặng lẽ, mà ta chỉ có thể ngước nhìn bầu trời cao vời vợi ấy. Bất giác, anh nghe tim mình buông hẫng những nhịp buồn sao mênh mang quá! Rốt cuộc chuyện tình cảm của chúng ta sẽ chỉ giữa mãi ở một điệp khúc chân thành và trong trẻo ấy. Giống như ngày mà anh đã nắm lấy tay em thật chặt, tưởng như chẳng gì có thể chia cắt, lìa xa.
Trong khoảng trời lặng lẽ của riêng mình, có những đêm anh vẫn nằm mơ thấy ngày em trở lại Sài Gòn cùng anh.
Anh nghĩ chúng ta đều có những nỗi niềm riêng.Đôi khi anh thờ ơ. Đôi khi anh lạnh lùng. Đôi khi anh thấy nản lòng tưởng chừng như muốn buông bỏ tình yêu này. Cuộc sống với những bộn bề lo toan và vất vả đè trên vai của một người trẻ tuổi có nhiều đam mê, hoài bão như anh.
Nhưng, rồi anh chợt nghĩ lại về em…
Làm sao có thể không yêu một người khiến anh chưa bao giờ thôi xúc động khi nhận được những món quà bé xinh từ em, dù chúng rất giản dị và không hề đắt tiền.
Là những chiếc book-mark in hình ảnh ngộ nghĩnh, mộc mạc với những slogan đầy nhiệt huyết, tin yêu và mang tinh thần cổ võ mà em đã kiếm được từ phần quà tặng đính kèm sách rồi đem tặng cho anh.Bởi em biết anh mê đọc sách. Chiếc book-mark bé bằng đôi đầu ngón taynhư để ghi dấu, để nhắc nhở với chính bản thân anh rằng, em chính là một điểm sáng vô cùng trong cuộc đời anh.
Tôi để ý thấy rằng, em chưa khi nào ngừng hướng về tôi.Bằng những cuốn sách em đọc, chỉ vì muốn biết thêm nhiều điều để có thể kể cho tôi nghe, để cùng chia sẻ, cùng vui, để mong tôi có thể cười giải tỏa sau những căng thẳng dồn nén.
Hay như chiếc cốc in dòng chữ “Our life will become more fine.” màu xanh lá mà em mua tặng anh. Nó như thay cho em ở bên cạnh anh, ngày ngày chăm sóc cho anh. Hơi ấm nồng tỏa ra dậy mùi café sẽ thay em ủi an anh mỗi khi cô đơn. Thứ nước mát lành trong chiếc cốc xoa dịu cơn khát cho anh mỗi khi mệt mỏi. Và anh như cảm nhận thấy điều ấy!
Và còn nhiều thứ khác mà em mang đến cuộc sống anh.Tươi mới và sống động.Như em vậy, đã mang đến cho anh sự trong lành nhất mà mình có, bằng thứ tình cảm rất đỗi vẹn nguyên, chân thành.Chính những điều giản dị ấy như đã mang chúng ta về gần bên nhau hơn.Người ta bảo rằng, khi thương yêu ai đó thật lòng, thì bao xa cũng có thể nối lại cho gần.Tình yêu vì thế mà cũng sẽ vượt qua những dặm dài.
Nhưng tất cả những yêu thương chân thành, dung dị nhất của những năm tháng ta bên nhau đã nằm im, lắng sâu trong từng thớ tim, đã cho anh can đảm để nghĩ mình còn nên nối tiếp mối tình xa này thêm những tháng ngày phía trước nữa không.Một cuộc tình đan xen giữa nụ cười và nước mắt khiến anh càng phải biết trân quý và nâng niu hơn.Anh đã im lặng hồi lâu, những vẫn thầm luôn hướng về em, lặng yên và cảm nhận.Cuối cùng thì anh đã nghe thấy và hiểu thấu tất cả những gì mà em đã mang đến cho anh. Thậm chí, anh hoàn toàn cảm động vì tất cả những điều tưởng như nhỏ nhoi ấy thôi mà hàm chứa khả năng gắn kết đến lạ kì,mang tới những niềm vui không ngờ cho cuộc sống tẻ nhạt của một gã 24 tuổi, cho thấy, em là một chọn lựa không bao giờ là sai lầm và mang tính vụ lợi… Em mang đến cho anh những thứ tình cảm tuyệt nhiên chân thành xuất phát từ con tim yêu đầy mãnh liệt và lành trong khiến mọi thứ đều trở lên có ý nghĩa, động lực hơn để đôi tim được tiến về gần nhau hơn. Những nỗi niềm riêng đã khiến hai ta không thể chạm tới nhau, không thông hiểu được tâm tư của nhau. Đã đến lúc anh muốn bỏ lại tất cả sau lưng những nỗi niềm riêng ấy. Để được phiêu cùng em không một lần toan tính, làm điều gì đó cũng được, miễn sao em được vui và mỉm cười thật an nhiên. Miễn sao là chúng ta cùng nhau, cùng làm, cùng…
Tôi luôn canh cánh tỏng lòng cùng với một lời cám ơn tới người tôi rất mực yêu thương. Người mà tôi đã nắm tay thật ấm và chặt. Cám ơn vì em đã luôn thương yêu tôi rất thật và rất nhiều.Ngay cả khi chúng tôi xa nhau, cũng có lẽ chỉ bởi mình thương yêu nhau quá nhiều.Có em đời anh bỗng quên đi những áng mây buồn phiền.
Đơn giản là khi nhớ lại, anh như nghe thấy tiếng em cười, rất trong và sáng trong một buổi ta hẹn hò ở góc quán quen thuộc hôm nào. Và anh biết mình đã phải làm gì cho em hơn hết.
Cô gái nhỏ của tôi đó!
Cô gái đã không ngần ngại kiên trì với thứ tình yêu xa ấm nóng xong cũng thật nhọc mệt.
Cô ấy bảo muốn yêu tôi để biết rằng mình còn biết nhớ thương một người từ sau cuộc tình đầu tan vỡ tưởng như yêu thương đã bốc hơi hết và không thể hàn gắn lại được.
Cô gái của tôi đó, đã mang đến cho tôi những niềm hạnh phúc rạng ngời, dù rằng có đôi khi tôi đã không làm được những điều mà cô ấy đã làm.
Cô gái nhỏ của tôi đó! Cô gái đã khiến tôi quyết định dừng lại và dẹp hết những nỗi niềm riêng ở trong lòng, để bắt tay vào làm việc chăm chỉ mà không biết mỏi mệt. Phải chăm chỉ thôi.Vì tôi đã hứa với em rằng, tháng sau tôi sẽ đặt cuộc hẹn ra ngoài thủ đô Hà Nội.Với người tôi yêu.Chắc chắn, tôi sẽ không hứa hão đâu em.
***
Kế hoạch bỗng nhiên nằm ngoài kế hoạch mà tôi đã thầm tự vạch ra trong đầu rằng, mùa Hè này sẽ trở lại Sài Gòn. Nhưng thật bất ngờ, khi anh email và báo cho tôi, bảo nếu không có gì trục trặc anh sẽ đáp vé máy bay ra Bắc với tôi, trong những ngày mùa Hè này, thay vì tôi sẽ lặn lội vào trong Nam.
Có điều gì đó đã bỗng chốc thay đổi. Nhưng sao cũng được. Phải rồi, có điều gì đó tươi mới lạ thường lắm sắp đang xảy đến !
Một kế hoạch mới được nảy ra trong đầu. Tôi sẽ đưa anh đi thăm những địa danh “must visit” tại Hà Nội rộng lớn nhưng vô cùng thú vị này.Những đặc sản cộc mác made by Hà Nội: bún đậu, cốm, phở… Nhưng đặc biệt hơn hết, tôi nghĩ thời gian này chính là cơ hội để tôi có thể nói với Huy rằng tôi thích anh từ rất lâu rồi.
Em nhận ra rằng, chẳng dễ dàng để từ chối hay phủ nhận sự thật rằng em đã rất yêu thương anh. Dù sao đi nữa, em vẫn không thể nào ngăn mình tiếp tục điều đó được. Em (vẫn) yêu anh, rất nhiều.
Chẳng biết sẽ ra sao,khi mà tôi đã không còn thấy bối rối như mình nghĩ nữa. Nhất là khi tôi chợt nhận ra bầu trời ngoài kiađang xanh trong cùng với những tia nắng nhẹ nhàng chiếu tỏa.
Hình như, mùa Hè cũng sắp ghé qua rồi đó.
Sớm thôi!
Tôi sẽ có cuộc hẹn với người tôi yêu xa bấy lâu nay.

Monday, July 21, 2014

Em đâu phải là con ngốc

... mà vì em là kẻ thứ ba, nên em mới chấp nhận mọi sự thiệt thòi như vậy thôi anh.

Ly cầm chiếc điện thoại, cô đắn đo mãi và rồi cuối cùng quyết định gọi cho Hưng.
- “Anh à, tối nay mình đi chơi được không?”

- “Em hiểu, nhưng hôm nay em có một điều đặc biệt dành cho anh. Chỉ hôm nay sai hẹn thôi, được không?”
- “Tối nay á? Sao lại ngoài dự kiến thế? Bọn mình đã thống nhất…”
Hưng bối rối chưa biết trả lời ra sao. Có lẽ anh cần thời gian để sắp xếp công việc. Từ ngày yêu tới giờ, Ly và anh luôn chỉ đi chơi vào những giờ cố định, những ngày không thay đổi và với một khoảng thời gian cũng không thể dịch chuyển. Anh nói công việc của anh rất bận và không có cách nào khác là Ly phải chấp nhận một lịch trình hẹn hò nghiêm ngặt như quân đội. Cũng có đôi lúc Ly cảm thấy buồn và tủi thân vì bạn bè xung quanh, hễ khi buồn, khi vui, ới một câu là bạn trai phải có mặt liền. Còn anh, lúc nào anh cũng bận. Anh chỉ rảnh vào những khung giờ cố định dù khi cô đang vui hay đau khổ thế nào, nếu không phải là lúc anh có thể đi thì mọi chuyện cũng chỉ tự một mình trải qua mà thôi.
Nhưng yêu rồi thành ra mê muội, Ly chấp nhận sự thiệt thòi đó. Chỉ cần ở bên anh, cảm nhận hơi ấm và vòng tay của anh như thế đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Anh bận rộn cho công việc cũng là điều tốt vì nó cho thấy anh là người đàn ông có trách nhiệm. Nếu có một thiếu sót nơi anh thì có lẽ đó là anh không quan tâm cô như những người đàn ông khác quan tâm bạn gái mình.

Đắn đo mãi, cuối cùng Hưng cũng nhận lời: “Được rồi, tối nay anh sẽ đón em, 5h30 nhé, khi ấy anh mới đi được”.
Ly thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng nhận lời, một sự ưu ái quá lớn dành cho cô bởi vì từ trước đến nay, ngay cả lúc cô ốm nặng anh cũng không thể tới ngay được mà phải đợi tới hơn 10h đêm mới chạy qua thăm cô vài phút rồi về. Vậy mà hôm nay anh lại đồng ý. Có lẽ vì lời thỉnh cầu quá mạnh mẽ của cô hoặc bản thân anh cũng nhận thấy rằng anh đã quá vô tâm.
*****
Ly được anh dẫn đi ăn tối và đi dạo. Đó là đặc ân quá lớn với cô. Từ ngày yêu tới giờ, thường thì hai người chỉ đi chơi sau bữa tối hoặc chỉ ăn tối cùng nhau xong rồi anh sẽ về… Nhưng hôm nay, vừa gặp Ly anh đã nói sẽ dành trọn cả đêm nay cho cô. Nghe như vậy, Ly cứ ngỡ mình nghe nhầm…
Bữa tối diễn ra rất lãng mạn, có ánh nến, có tiếng nhạc du dương. Anh chưa bao giờ thiếu tiền để thực hiện cho Ly những điều đó. Thứ duy nhất mà anh thiếu là thời gian. Những lần trước đi ăn cùng anh, anh cũng dắt cô vào những nhà hàng sang trọng nhưng hai bên chỉ anh nhanh cho lấy lệ rồi về. Không giống như lần này, cả hai có thời gian để nhâm nhi, thưởng thức cùng nhau ly rượu vang và trò chuyện về rất nhiều điều.
Sau bữa ăn tối, anh dắt tay Ly đi dạo trong công viên. Buổi tối vắng người, công viên có vẻ buồn hơn… Được anh khoác vai, được anh ôm vào lòng và cùng đi dạo… những điều với cô gái là quá đỗi bình thường nhưng sao với Ly lại khiến cô chỉ muốn khóc òa vì hạnh phúc. Đêm về khuya, sương bắt đầu xuống, cả hai bối rối vì không biết sẽ phải đi đâu và làm gì tiếp theo. Ly chủ động hơn:
- “Anh ơi, chúng mình thuê một nhà nghỉ và vào đó nhé”.
Lời đề nghị đó của Ly khiến Hưng hơi ngạc nhiên nhưng dường như ánh mắt anh có một niềm vui nho nhỏ vừa ánh lên. Đêm nay là đêm đầu tiên hai người ở bên nhau sau gần 1 năm yêu nhau. Đến việc đi chơi cùng nhau còn khó huống hồ là ở bên nhau trọn vẹn 1 đêm.
Đêm hôm ấy, Ly trở thành người đàn bà của Hưng. Anh thiếp vào giấc ngủ mà gương mặt vẫn còn vẹn nguyên niềm hạnh phúc. Còn Ly, cô thức, thức trắng một đêm để ngắm nhìn anh, để vuốt ve mái tóc, gương mặt của anh, để ghi nhớ hình ảnh đó vào trong đầu, trong tim…
Hưng dậy thật sớm, anh cần phải sửa soạn trang phục để tới chỗ làm, một đêm lạc lối như thế là quá đủ và anh cần phải trở về với vẻ ngoài chỉn chu và những trách nhiệm cần có của mình. Hưng không thấy Ly đâu, trên bàn chỉ còn môt tờ giấy nhỏ:
“Ngay lần gặp đầu tiên, em đã cảm thấy yêu anh rất nhiều. Có lẽ đó là tình yêu sét đánh. Và vì nó là một thứ tình yêu bất thường nên em đã yêu theo cách không bình thường trong suốt gần một năm qua. Em biết anh đã có gia đình. Trên ngón tay anh, vùng da trắng hơn bình thường ở ngón áp út đã tố cáo dù mỗi lần đi chơi cùng em, anh cẩn thận cất vào túi chiếc nhẫn cưới. Nhưng em bất chấp tất cả, em vẫn yêu và vờ làm như mình không hề hay biết. Vì em quá yếu đuối, vì em muốn tận hưởng cảm giác ở bên anh nên em cố gắng phủ nhận sự thật mà em biết rõ mười mươi. Những lần anh đi chơi cùng em là khoảng thời gian cố định anh có thể ra ngoài. Đó cũng là nguyên nhân khiến chúng ta không bao giờ có một lần đi chơi bất chợt, mọi việc phải đúng theo lịch trình. Em đâu có ngốc đến như vậy để không biết chỉ có người đàn ông có gia đình mới bị quản thúc về thời gian như thế. Nhưng vì em đã sai, em là người thứ ba chen vào gia đình anh nên em mới chấp nhận sự thiệt thòi ấy chứ đâu có cô gái nào lại thoải mái đến như vậy.
Nhưng giờ thì đủ rồi anh ạ. Em đã đi quá xa và phải dừng lại. Em không thể tiếp tục sống trong sự lừa dối chính bản thân mình thêm nữa. Em và anh không bao giờ có thể đến với nhau. Em cảm ơn vì anh đã yêu em, cảm ơn vì anh đã cố gắng tìm mọi cách để che đậy sự thật, cảm ơn vì anh luôn tôn trọng và giữ gìn cho em. Còn bây giờ, anh hãy về với chị ấy đi”.

Những bộ ảnh đặc sắc về người tí hon của nhiếp ảnh William Kass

Nhiếp ảnh gia tài ba William Kass tiếp tục thực hiện bộ ảnh về vương quốc trái cây cho người tí hon với phương châm :“Thực phẩm không chỉ để ăn, chúng biết cách tỏa sáng và làm đẹp cho cuộc sống.




















Thursday, July 17, 2014

[ Truyện Ngắn ] CHỒNG EM, VẪN ĐANG NGỦ, CHỊ Ạ!

Tôi bừng tỉnh dậy trong trạng thái hoảng hốt và người ướt đẫm mồ hôi. Như thói quen, tôi vơ vội lấy cái điện thoại, nhắn tin cho anh.
Vài phút sau số máy của anh rep lại:"Chồng em vẫn đang ngủ chị ạ!"Tim tôi như ngừng đập, chân tay rụng rời và đầu óc hoàn toàn bị tê liệt. Tôi ném chiếc điện thoại vào góc nhà và buông mình xuống giường. Từ hai kẽ mắt thâm quầng, dòng lệ rỉ ra đầy ấm ức và đau đớn


Chồng em…Cụm từ ấy như mũi dao đâm xuyên và xoáy sâu vào tim tôi. Anh giờ đây là của người ta rồi ư? Tôi mất anh dễ dàng vậy ư? Anh yêu tôi nhiều lắm mà, sao nỡ phụ bạc tình tôi thế? Anh có biết tôi đang chết dần chết mòn vì nhớ anh không?
Tôi nằm thiếp đi một lúc. Đến khi thức giấc, công việc đầu tiên vẫn là đi tìm cái điện thoại. Ơ đâu rồi??? Tôi bật dậy chạy ta góc nhà, run rẩy lắp pin vào máy, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đừng gọi cho em lúc này, đừng gọi, đợi em một chút". Lúc bật lên, máy báo có 5 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn của anh. Tôi chưa kịp làm gì thì điện thoại rung.
_Alô, em nghe!
_Em vừa làm gì mà tắt máy thế? Biết anh lo lắm không? Tôi cười chua chat, anh giờ là chồng của người ta rồi, còn thời gian đâu mà lo cho em nữa.
_Em không sao, điện thoại hết pin.
_Vừa nãy anh mải ngủ không biết em nhắn tin, anh xin lỗi…anh mắng cô ta rồi, em đừng buồn…
_Em mệt, em cúp máy đây!
Tôi biết anh còn yêu và quan tâm tôi nhiều lắm, nhưng anh sắp làm bố, và mẹ của con anh thì không phải là tôi.
Người tôi yêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể tránh khỏi men rượu và tình dục. Nhưng tôi không trách anh, vì anh là một người bản lĩnh và có trách nhiệm. Nếu trách thì chỉ trách cô gái kia, trên đời có bao nhiêu đàn ông, tại sao cô ta lại chọn chồng sắp cưới của tôi? Tại sao cô ta lại đang tâm đưa anh vào tròng? Cái thai trong bụng cô ta liệu có phải là con của anh?
Chia tay đột ngột giống như một cú shock lớn của cả hai. Cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ và mất phương hướng. Tôi biết gia đình anh cũng chẳng hạnh phúc gì. Ngoài cái đêm oan nghiệt ấy, anh không hề ngủ chung giường với cô vợ thêm một ngày nào kể từ khi kết hôn. Thỉnh thoảng anh vẫn tìm đến nhà tôi trong tình trạng say xỉn, anh nói anh nhớ tôi. Tuy rất đau khổ và hận anh nhưng vì còn yêu anh nhiều quá nên tôi lại đưa anh vào nhà và chăm sóc anh đến khi tỉnh rượu.
Tôi sống từng ngày trong thoi thóp cũng những hi vọng mong manh. Đôi khi tôi mong anh sẽ ly hôn cô gái đó và trở về bên tôi như ngày xưa, và tôi chờ, chờ đến mòn mỏi, chờ đến phí hoài tuổi xuân.
Tôi bước về nhà khi đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Bỗng dưng tôi đứng khựng lại, là anh! Tôi thấy anh ăn mặc khá đẹp đang ngồi ngủ gục trước cửa nhà tôi, trên tay anh còn có một bó hoa. Tôi thấy tim mình như đang bị những cái gai nhọn của bông hoa kia đâm vào. Hôm nay là sinh nhật tôi, chính tôi cũng không nhớ. Tôi nhìn anh, tay bịt chặt miệng để không khóc thành tiếng. Mãi lúc lâu sau lấy lại bình tĩnh, tôi đến gần lay anh dậy, một mùi rượu cay nồng sộc thẳng vào mũi tôi.
_Khuya rồi, anh về nhà ngủ đi! Anh mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ ngầu ướt đẫm nước. Anh vội vàng bám vào tay nắm cửa và loạng choạng đứng lên.
_Sao em về muộn thế?
_Anh say lắm rồi đấy, về đi!
_Tại sao em lại đuổi anh? Em biết anh nhớ em thế nào không?
_Về đi, vợ anh đang đợi đấy! - tôi nói gần như quát.Anh im lặng, cúi đầu, giọt nước mắt khẽ rơi.
_Anh sai rồi, anh ngàn lần xin lỗi em, nhưng cả cuộc đời này anh chỉ coi mình em là vợ!
_Đã yêu em thế sao còn cưới cô ta?
Anh lại im lặng. Anh nói đi, tại sao anh biết cô ta lập mưu đưa anh vào tròng mà vẫn cưới? Tại sao? Tại vì chữ trách nhiệm! Ừ, chỉ vì trách nhiệm thôi, vì anh là một người đàn ông tốt cho nên ta mất nhau.
_Em, chúc mừng sinh nhật!
_Cảm ơn, nhưng em không cần, anh làm ơn đừng đến tìm em nữa, hãy để em được quên anh!
Nói rồi tôi đẩy anh sang một bên và mở cửa đi vào nhà. Tôi đáp túi xách lên giường, quăng mình rơi theo nó, tay túm chặt lấy tấm chăn, tôi khóc. Một sự uất ức và hoảng loạn tột độ. Tôi thực sự rất muốn chạy ra và ôm anh. Ôm anh, hôn anh thật nhiều để bù đắp lại khoảng thời gian như sống trong địa ngục vừa qua. Nhưng tôi sẽ không làm thế,dù tôi yếu đuối lắm nhưng từ giờ tôi sẽ phải tự đứng trên đôi chân của mình thôi. Tôi không thể sống như một con ngốc thế này được.
Bỗng điện thoại rung làm cắt đứt mạch cảm xúc đang tuôn trào trong tôi, số máy lạ.
_Alô ai đấy?
_Chị ơi…em xin chị…xin chị hãy trả anh ấy về cho em! - Đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt, đứt quãng như đang khóc của một người phụ nữ.
Tôi sững người, là vợ của anh. Cô ta đang yêu cầu tôi trả lại chồng cho cô ta? Nực cười, ai mới là người nói câu ấy? Chính cô, chính cô đã cướp trắng trợn và mang anh ấy ra khỏi cuộc sống của tôi. Vậy mà giờ đây, cô dám tự tin nói với tôi thế sao?
_Chị ơi…em biết anh ấy đang ở chỗ chị…
_Đủ rồi, cô đến đây mà đón chồng cô về! Tôi đưa địa chỉ cho cô ta rồi cúp máy. Một sự chua xót đến tận cùng của nỗi đau như đang len sâu vào trái tim và từng nơ ron thần kinh. Một cảm giác tồi tệ không gì tồi tệ hơn, giống như sự cô đơn cùng cực giữa biển nước mênh mông lạnh buốt. Ngay lúc này đây tôi muốn cho cô ta một nhát dao để bù lại những gì cô ta đã mang lại cho tôi. Tiếp theo đó là anh, một kẻ tử tế đến bạc tình. Và cuối cùng là tôi, là để kết thúc nỗi đau đớn này. Tôi sẽ làm thế nếu như tôi không quá yêu anh.
Rồi tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Tôi đứng dậy và đi ra nghe ngóng. Qua khe cửa tôi nhìn thấy vợ anh, một người phụ nữ còn khá trẻ, cái bụng đã lùm lùm vượt mặt. Cô ta đang cố gắng thuyết phục để anh về nhà.
_Con đàn bà xấu xa, cô không phải vợ tôi, tránh xa tôi ra.
_Kìa anh, em xin anh, hãy về với em! Tôi bỗng thấy thương hại cho cô gái này. Cô ta đã đánh đổi tuổi xuân và danh dự để được gì? Một cuộc sống gia đình không hạnh phúc và những giọt nước mắt rơi còn nhiều hơn cả tiếng cười. Cô ta yêu anh đến thế ư? Yêu anh nhiều hơn tôi ư?
_Anh ơi, mình về nhà đi!
_Buông tôi ra! Men rượu và sự đau khổ khiến anh hóa thành con thú, anh xô mạnh người vợ đáng thương ngã xuống đất. Tôi thấy cô ta ôm chặt lấy bụng kêu đau, từ chân rỉ xuống 1 dòng máu đỏ tươi. Tôi hốt hoảng mở cửa chạy lại đỡ cô ta, anh cũng tỏ ra bối rối và hoảng sợ. Tôi nhìn anh,quát:
_Anh còn đứng đó làm gì? Đỡ cô ấy để em gọi taxi! Anh luống cuống chạy lại. Tôi vội vã chạy xuống đường bắt một chiếc taxi. Dường như trong giây lát tôi quên hết những đau thương trong trái tim để rồi lại đi giúp chính kẻ thù của mình.
Đến bệnh viện, vợ anh được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn tôi và anh ngồi ngoài đợi. Cả hai cùng im lặng. Tôi căm ghét chính bản thân mình khi ngồi cầu nguyện cho cô ta được mẹ tròn con vuông. Tôi đâu có từ bi đến thế, chỉ mấy tiếng trước tôi còn muốn đâm chết cô ta cơ mà.
Thỉnh thoảng tôi liếc sang anh thấy anh cũng đang nhìn tôi. Mắt đối mắt và rồi mỗi người lại quay đi một hướng. Tôi nhận ra một sự lo lắng, ân hận tràn ngập trong đôi mắt anh. Anh đang lo cho "vợ anh" đúng không?
Một lúc sau mẹ đẻ và mẹ vợ của anh chạy vào. Hai bà hỏi anh dồn dập, anh ủ rũ trả lời:
_Cô ấy bị ngã, bác sĩ bảo động thai, có thể sẽ sinh non.
_Ai? Ai làm nó ngã? Mẹ vợ anh gào lên, mắt bà ta vằn lửa nhìn sang tôi. Tôi chẳng sợ, ngồi đáp lại bằng ánh mắt điềm tĩnh và thách thức.
_Là con! – anh lên tiếng.
_Trời ơi, con ơi là con, có gia đình rồi sao không chăm lo đi mà còn trai gái bậy bạ để rồi làm khổ vợ mày thế hả?
Câu nói của mẹ anh như tát nước vào mặt tôi. Trước đây bà quý tôi lắm, suốt ngày gọi là con dâu, thế mà giờ "thằng cháu đích tôn" đã xóa sạch toàn bộ trí nhớ của bà về tôi. Tôi bỗng thấy mình thừa thãi quá. Tôi đang từ một cô gái bị cướp người yêu vô cùng đáng thương, tội nghiệp trở thành kẻ thứ ba chen vào phá vỡ cuộc sống gia đình người khác. Có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi lúc này?
Tôi cắn răng chịu đựng, dứng dậy và lặng lẽ ra về. Đâu đó trên hành lang bệnh viện tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Vậy là một gia đình nào đó đã thêm niềm hạnh phúc. Còn tôi, một kẻ đáng thương hại đang cố gắng sống khắc khoải từng ngày trong sự cô đơn và tuyệt vọng. Liệu trái tim tôi còn đủ vững vàng để có thể yêu thêm một ai nữa không?

                                                                                                                                     - Hết - 

Friday, July 4, 2014

Ngắm hình ảnh cầu vồng sau mưa

Ngắm hình ảnh cầu vồng sau mưa...








Friday, June 27, 2014

Tổng hợp những bức cover facebook về tình yêu đẹp nhất

Tổng hợp những bức cover facebook về tình yêu đẹp nhất














Wednesday, June 18, 2014

Tổng hợp những bức ảnh đẹp về tình yêu

Chúng ta cùng chiêm ngưỡng những bức ảnh đẹp về tình yêu....






Bài đăng phổ biến

Người theo dõi

Liên kết bạn bè

Demo khung theo dõi qua Email

Hỗ Trợ